Pháp Thoại về Cái Tôi.

TRÍCH DẪN PHÁP THOẠI. (Sư Giác Nguyên giảng).

…Khi anh quên mình, quên ở đây không phải là “phóng dật”, mà quên đây là không coi trọng mình, thì lúc bấy giờ anh là một cọng rơm, một tờ giấy, mà đã là rơm, tờ giấy, thì ở trên lầu cao rớt xuống nó không bị tổn thương.

Còn khi anh coi anh là một cái chén, một cái tô, một cái máy điện thoại, một món đồ giá trị đắt tiền, thì anh rất dễ bị tổn thương.

● Khi ta bé nhỏ như một sợi tóc, thì khả năng ta bị người khác nhắm trúng rất khó. Đúng không? Khi ta nhỏ bé như một sợi tóc, ta thấy mình bé mọn như một sợi tóc, như một cây kim, thì khả năng bị tổn thương nó rất ít.

● Khi ta thấy ta là một tượng đài quan trọng, thì khả năng bị tổn thương cực lớn. Mà mình thì rất là mâu thuẫn, khoái làm tượng đài cho thiên hạ chiêm ngắm, ngưỡng mộ và ganh tỵ. Có không? Có. Nhưng khi mình muốn trương “cái tôi” mình lên cho to đùng, thì đừng có trách tại sao mình dễ bị tổn thương. Có hiểu không?

Khi mình thấy mình quá quan trọng thì “cái tôi” của mình nó to như là cái lu vậy đó. Mà khi nó là cái lu thì sao? Nó dễ bị nhắm.

Hãy teo tóp lại, “Cái tôi” càng nhỏ thì khả năng an lạc rất lớn. Và sẽ có một ngày quý vị thấy việc này quan trọng nè:

Sự ngưỡng mộ, sự yêu thương của thiên hạ không quan trọng, cái quan trọng chính là mình an lạc và thanh tịnh, giải thoát…

Chùa Siêu Lý – Ngày 22/05/24 (Rằm Tháng Tư âm lịch)